mr.phucpham96 Admin
Tổng số bài gửi : 187 VNPoints : 612 Danh tiếng : 0 Join date : 18/06/2010 Age : 27 Đến từ : Đà Nẵng
| Tiêu đề: CHÙM THƠ XUÂN GIÁP NGỌ 2014 Mon Jan 27, 2014 9:17 pm | |
| CHÙM THƠ XUÂN GIÁP NGỌ 2014
Ai chở xuân về Ai chở xuân về giữa chợ đông Nét duyên con gái tựa trăng rằm Đôi môi mộng đỏ hồng lên má Cái lạnh xa dần gợi nắng hong
Kìa nàng xuân đến xuyến xao lòng Áo mới vừa may mối chỉ bong Thảng thốt chiều rơi hoa tím nở Cung đàn dang dở nối tơ hồng
Xuân đã về chờ ở cửa đông Đợi hoa đào nở tỏa thơm nồng Gói vài cánh nhỏ trao người ấy Như tặng tình riêng để cảm thông
Ai chở xuân về đãi khách xa Nụ duyên chúm chím tặng làm quà Hoa cau nở trắng gian nhà nhỏ Bỏm bẻm ngoại ngồi quyệt tình ca.
Hồng Duyên
Xuân ấm đã về Tặng bạn bè thân yêu Một Mùa Xuân ấm áp đã lại về Bừng trên những chồi non lộc biếc Bừng trên những ánh cười thân thiết Trong những vòng tay bè bạn mến thân
Năm qua đi những vất vả nhọc nhằn Trong thử thách càng hiểu lòng bè bạn Thật và giả khó khăn và hoạn nạn Trái tim nào đọng lại ở lòng ta…
Cuộc đời này cần lắm những nụ hoa Trọn vẹn thủy chung đậm đà tình bạn Én sẽ bay về cho trời bừng sáng Cành trụi trần sẽ hé những mầm xanh
Những cơn gió Xuân đã thổi trong lành Và ánh mắt ai cười trong nắng mới Tình yêu đến những búp non chờ đợi Sẽ nở bừng trong sáng Xuân nay.
Ta nắm tay nhau và thêm chặt vòng tay Bỏ lại đau thương ngày mới đang dục dã Ô kìa Xuân hoa đã bừng mọi ngả Đất vào xuân cỏ ngút ngắt xanh màu.
29-12-2013
Nguyễn Đăng Tấn
Anh đừng hái Xuân Anh đừng hái xuân cho người ta mượn Dẫu một ngày em cũng muốn riêng anh Hãy tô cho màu mắt long lanh Bằng hởi thở anh để dành một kiếp
Anh đừng hái xuân để làm tấm thiệp Giữ môi hồng để kể tiếp chuyện xưa Đừng biến tình ai thành bến đón đưa Con đò nhỏ dẫm bừa lên nỗi nhớ
Anh đừng hái xuân nhuộm màu dang dở Hoa héo tàn không chở nổi đau thương Đừng để duyên thơ quên mất con đường Giữ kỷ niệm dù vô thường đón ngõ
Anh đừng hái xuân đem đi vứt bỏ Thơ sẽ buồn vò võ giữa canh khuya Không ai che chở những lúc gió mưa Mùa xuân chết Gió lùa trên gác lạnh
Anh hãy để mùa xuân hoài kiêu hãnh Giữ nụ cười với ánh nắng ban mai
Hồng Duyên
Quê mình thứ hai Nhớ ngày rời đất ông cha Cuống nhau gửi lại, cơm cà mang theo Những mong thoát khỏi cái nghèo Trời Tây tuyết trắng gieo neo chẳng nề
Thuở đầu chẳng biết biết mô tê Như câm điếc, như vịt nghe sấm trời Trải bao vất vả xứ người Tiếng nói đã thạo, việc đời đã hay Rời quê ta đến đất này Tối đèn tắt lửa có ngay láng giềng Láng giềng tình nghĩa thiêng liêng “Mua láng giềng gần bán anh em xa’’(*) “Đất lành chim đậu” ấy mà Sống đâu quen đấy thành ra quê mình Hoàng hôn rồi lại bình minh Giữa hai vệt nắng: Quê mình thứ hai.
Non cao trời thẳm đất dày Làng quê thành phố tình người bao la “Đất lành chim đậu” ấy mà “Nhập gia tùy tục” thành ra quê nhà.
(Viết tại Svetlá thuộc Sazavou,CH Séc,tuần đầu năm 2014). Phan Quốc Linh (CH Bungari ) (*)Nguyên văn:”Bán anh em xa mua láng giềng gần”
Dáng mẹ Mùa màng lại về Vất vả đi theo Con nắng hong khô Dáng mẹ trên đồng Nhấp nhô Bước cao, bước thấp Giọt mồ hôi rơi Mắt cay Mẹ đưa tay gạt vội Quang gánh về nhà Cho hạt gạo ngon hơn Thương mẹ một đời tất tả, lo toan Thúng mủng, nón mê Chợ trưa, nắng xế Có những bữa mẹ về mưa bất chợt Gánh cả bầu trời giông bão trên vai Con về chiều nay Khói lam chiều bay Mẹ ngồi tựa cửa Bếp nhà mình chờn vờn ánh lửa Bữa tối ngon hơn Bởi ấm vị quê nhà Nghe bát cơm thơm mùi nắng mới Và mặn vị mồ hôi mẹ rớt giữa trưa nồng.
Trần Thanh Sơn
Sao em vẫn chưa về Hoa sưa vàng trước ngõ Sao em vẫn chưa về Giọt nắng tràn trên đê Thương ai vò võ đợi
Chiều Phú Ninh diệu vợi Rừng thông xanh rì rào Con sóng biếc lao xao Đưa thuyền về bến đỗ
Em bây giờ ra phố Quên hoa sưa quê mùa Quên khói bếp liêu xiêu Cơm chiều cay mắt mẹ
Hoa sưa rơi lặng lẽ Nắng thôi tràn trên đê Rét nàng Bân lại đến Sao em vẫn chưa về?
Thanh Sơn
Ấm áp mùa đông Không có nơi em gió lập đông Chỉ là hơi ấm dậy bên trong Mặc ai chen lấn đời đôi ngả Em chọn tình anh để sưởi lòng.
Cô bác cười thầm nhỏ đó quê Thị thành không muốn cứ khen chê Cây đèn đom đóm làm sao rọi Xếp cạnh quý bà chói mặt nghê.
Quê em giản dị với chân tình Cuốc bẫm cày sâu vẫn rất xinh Chiếc áo anh ghim hồn nhỏ giữ Trùm thương cấy nhớ đẹp đôi mình.
Vết xước lành rồi gió lặng thinh Nhờ anh xác lá vẫn nguyên hình Mùa đông mặc kệ lòng em ấm Trêu ghẹo thu tàn thấm mộng trinh.
Hồng Duyên
“Tất cả đi qua, chỉ một hồn hoa đọng lại” Đã thấy mưa phùn, đã thấy âm u Đông phất phơ về trên từng con phố nhỏ Sao em không thấy cây bàng lá đỏ Thuở thiên thanh mê mải ngẩn ngơ
Chỉ thấy ngắt xanh một mầu lá non tơ Ngồ ngộ xinh xinh nhoẻn cười nghiêng ngó Hay lá cũng xót thầm nỗi nhớ Dấu tàn phai chỉ để nảy chồi thơ
Đông đã về hiu hắt bơ thờ Mành mưa mái nhà rêu phong xưa cũ Chút lạnh giá đủ làm người ấp ủ Nồng nàn xưa chiếc lá đỏ chẳng nguôi ngoai
Còn đâu những bóng dáng hình hài “Tất cả đi qua, chỉ một hồn hoa đọng lại” Câu thơ phía trời xa thương mãi Hờn dỗi một thời vụng dại, của ai
Khi thời gian thổi hun hút sương mai Thức trong nhau tìm ấm nóng bờ vai Hạnh phúc gần bên cùng xa biệt Đông cứ về hẹn hò tha thiết.
Cho ai thương ai nhớ tháng năm dài…
Bất ngờ Bất ngờ là chuyện của Trời Bất ngờ lời hẹn của người cách xa
Bất ngờ một sáng thơm hoa Mây lành ngũ sắc cho ta bên người
Bất ngờ đón nụ cười tươi Bất ngờ ấm áp xa xôi hóa gần
Bất ngờ một đóa hồng ân Nỗi đau trong cõi thăng trầm chung đôi
Bất ngờ buồn cũng hóa vui Bất ngờ bến lạ cho tôi bất ngờ
Bất ngờ thư cũng hóa thơ Bất ngờ nắng hửng giữa mưa mù trời
Bất ngờ mằn mặn làn môi Tạ ơn Đời đã cho tôi quá nhiều
Kim Dung/ Kỳ Duyên
Say Sóng say Phải khúc ca dao Con đò lệch bến Đêm chao loáng đèn. Tình cong Tựa cánh cung tên Vút bay sóng vỗ Mạn thuyền chiều đông. Đa đoan Nên kiếp má hồng Trân chuyên phận bạc Gửi dòng nước xanh Hát chung Câu hát bên đình Qua cầu gió thổi Giật mình, áo bay. Hỏi mình Hay tại anh đây Lấy thơ làm rượu Lấy ngày chao đêm. Men nồng Em gửi làm duyên Kiếp sau anh đến Say tình cùng thơ.
Nguyễn Hồng Minh
Vớt trăng Trăng khuya song chếch nghiêng hè rớt Ta vớt trăng vào cái túi thơ Suông canh cũng chỉ mình ta thức Em ngủ bên chồng, có nhớ xưa?
XUÂN VÀ... VỢ Xuân ngẩn ngơ rơi xuống mái nhà Chim bay bay mãi cõi bao la Vợ ơi! Ngày tháng lo kiếm chợ Anh cười ra lệ... chép vào thơ. NGHE TIẾNG CHUÔNG CHÙA Tiếng chuông chùa ngân nga thánh thiện Cõi lòng ta ấp ủ trong nhà Nhóm bếp lửa cơm chiều quên lãng Còn trái tim ta nhóm lửa thi ca...
TRÁI EM Em xinh như nguyệt mọc đêm đêm Ấp ủ hoa thơm khắp thân mình Vẫn biết trong em là trái lạ Anh vào đó hái, có được không? CÂY HOA BẰNG LĂNG TRONG MƯA Cứ cô đơn tắm sũng dưới mưa trời Bằng lăng đứng một đời tím tái Em hay là anh đấy Mà con tim rơi giữa mưa bay…
Phạm Ngọc Thái | |
|